Anh dối lòng mình để yêu tôi nhưng tận sâu trong mắt anh tôi biết anh vẫn yêu người đó.

Đến giờ tôi mới thật sự nhận ra hạnh phúc không thể nào bắt đầu từ một phía mà là phải cùng nhau vun đắp. Bởi vì quá yêu anh nên tôi chấp nhận cưới anh, một người đàn ông chẳng hề yêu tôi.
Tôi và anh quen biết nhau từ nhỏ, tôi yêu từ khi tôi chỉ là một cô bé mới lớn bởi anh sống rất trách nhiệm, gia đình anh cũng khó khăn, ba anh đã bỏ mẹ con anh lúc anh còn nhỏ, một mình mẹ phải vất vả lắm mới nuôi hai anh em anh khôn lớn.
Anh yêu một người con gái và người đó cũng yêu anh nhưng vì anh nghèo nên cô ấy đã rời bỏ anh để có cuộc sống tốt hơn. Lúc chia tay với người ấy anh suy sụp rất nhiều, trái tim anh chịu nhiều tổn thương nên đã khép lại. Dù tôi suốt ngày ở bên, yêu thương, lo lắng cho anh nhưng tình cảm anh dành cho tôi chỉ là thương hại.
Anh biết tôi yêu anh rất nhiều dù anh đã cố nhưng tình cảm đâu thể nào bắt buộc được… Anh đối với tôi vẫn thế. Rồi anh dối lòng mình để yêu tôi nhưng tận sâu trong mắt anh tôi biết anh vẫn yêu người đó. Ngày anh hỏi cưới tôi, tôi không biết nên vui hay buồn. Tôi vui vì được làm vợ anh, được chăm sóc anh nhiều hơn và anh sẽ mãi là của tôi. Còn buồn vì ngày hôm đó anh cũng nói thật với tôi rằng anh vẫn không thể quên người cũ. Anh cưới tôi đơn giản bởi tôi yêu anh. Khi yêu anh tôi sẽ yêu mẹ của anh và cũng sẽ là người chị cho em trai anh bởi anh biết tôi cũng rất quý thằng bé.
Anh không muốn cưới một đứa con dâu không hợp với mẹ chồng vì anh biết tôi là người biết lắng nghe sống rất tình cảm nên anh tin tôi sẽ là người con dâu tốt. Rồi tôi nhận lời làm vợ anh. Cưới nhau xong anh sống khép kín hơn. Anh vô tình, lạnh nhạt và chẳng bao giờ tặng cho tôi thứ gì vào ngày lễ… Cuộc sống khá giả hơn, anh lại sống gia trưởng hơn. Anh đi làm về chẳng bao giờ phụ tôi làm gì? Mỗi lần tôi mệt anh cũng chưa hề hỏi thăm.
Có lần tôi cáu gắt, tủi thân rồi trách móc anh, thì chỉ nhận lại từ anh những lời nói phũ phàng khiến tim tôi rỉ máu. Anh bảo tôi đã biết anh không thương tôi rồi ngày đó lại đồng ý, nên giờ tôi trách làm gì. Anh đã có công việc ổn định, còn tôi chỉ ở nhà nội trợ nên anh càng xem vợ chẳng ra gì. Tôi không được quyền quyết định trong nhà mọi thứ tôi đều phải hỏi chồng, thậm chí anh còn hay so sánh tôi với người đó. Nhiều lúc tôi muốn buông tay lắm, tôi cảm thấy mệt mỏi chán nản, nhưng nghĩ rồi buông tay con gái của tôi sẽ ra sao? Hiện tại, tôi đang thực sự bế tắc và mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Theo Ngôi Sao

Đăng nhận xét

 
Top